Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Phân tích sức sống tiềm tàng của nhân vật Mị, thể hiện trong cảnh ngộ từ khi cô bị bắt về nhà thống lý Pá Tra cho đến đêm cởi trói cho A Phủ


 
   Tô Hoài là nhà văn có sức sáng tạo dồi dào nhất trong làng văn chương Việt Nam. Trước Cách mạng, nhà văn nổi tiếng với những câu chuyện về loài vật như " O chuột", "Dế mèn phưu lưu ký". Sau cách mạng nhà văn đã để lại rất nhiều dấu ấn về những tác phẩm viết về đề tài miền núi như "Truyện Tây Bắc", "Miền Tây"... Trong tập Truyện Tây Bắc, nổi tiếng nhất là truyện Vợ chồng A Phủ. Tác phẩm để lại dư âm trong lòng người đọc không chỉ là cảnh sắc thiên nhiên núi rừng Tây Bắc với đêm tình mùa xuân của tuổi trẻ dập dìu tiếng sáo mà còn làm xúc động tâm hồn người đọc bởi sức sống tiềm tàng, mãnh liệt của nhân vật Mị - người con gái Mèo đã đứng lên đấu tranh với giai cấp thống trị miền núi, thoát khỏi kiếp đời nô lệ tủi nhục để trở thành con người tự do.
Mị xuất hiện ngay từ phần mở đầu tác phẩm, gây ám ảnh cho người đọc về một kiếp người héo hắt, tàn tạ " chỉ biết cúi mặt, mặt buồn rười rượi". Mỵ không hiện lên bằng chân dung mà hiện lên bởi số phận - một số phận đau buồn về kiếp người làm dâu gạt nợ trong nhà thống lý Pá Tra.
Mị là cô gái trẻ đẹp là bông hoa ngát hương của núi rừng Tây Bắc. Mị tài hoa với điệu sáo làm say mê biết bao nhiêu chàng trai "ngày đêm thổi sáo đi theo Mị". Mị yêu lao động "biết cuốc nương làm ngô". Mị giàu lòng tự trọng và  hiếu thảo với cha già. Khi biết tin bố sẽ gạt nợ mình cho nhà thống lý, Mị tha thiết van xin "bố đừng bán con cho nhà giàu". Đó chính là vẻ đẹp về nhân cách và phẩm giá của người con gái với vẻ đẹp trong ngần thánh thiện như loài hoa ban thơm ngát giữa rừng. Nhưng có ngờ đâu sự hiểm độc của chính sách cho vay nặng lãi của bọn thổ ty phong kiến miền núi như một sợi dây oan nghiệt siết chặt lấy cuộc đời Mị. Đắng cay thay, đêm tình mùa xuân đẹp nhất của đời người con gái đã biến thành một đêm bi kịch, tủi nhục  khi A Sử bắt cóc Mị về nhà thống lý. Và một  buổi lễ cúng trình ma sáng hôm sau đó đã trói chặt cuộc đời Mị từ đấy.
Lúc đầu mới về "làm dâu" để phản kháng lại cái sự vô lí ấy, Mị đã "hằng mấy tháng trời đêm nào Mị cũng khóc". Khóc là biểu hiện của trạng thái tâm lí bị ức chế, không cam chịu, không chấp nhận cái sự thật nghiệt ngã ấy. Mị cũng đã từng  nghĩ đến cái chết khi cầm nắm lá ngón về tự tử trước mặt cha nhưng vì thương cha già Mị không đành chết. Mị ném nắm lá ngón xuống đất như ném đi tuổi trẻ hạnh phúc của mình để quay về nhà thống lý chấp nhận kiếp sống trâu ngựa. Cái địa ngục trần gian ấy đã giam cầm cuộc đời Mị. Tuổi xuân của Mị bị vùi dập đến héo úa, lụi tàn trong căn buồng chỉ độc một cái cửa sổ nhỏ như lòng bàn tay "trông ra ngoài không biết sương hay là nắng".  Mị bị nô lệ hóa trở thành công cụ lao động. Nói đúng hơn là bị bóc lột sức lao động một cách tàn tệ trở thành một súc nô trong nhà thống lý. Cuộc sống của Mị bị vùi vào công việc cả đêm lẫn ngày "tết xong thì lên núi hái thuốc phiện, giữa năm thì giặt đay xe đay, cuối mùa thì đi nương bẻ bắp...". Không chỉ vậy, Mị còn bị bóng ma thần quyền áp chế làm cho tê liệt về tinh thần, mất hết cả ý thức phản kháng. Nhà văn Tô Hoài đã nhiều lần so sánh Mị với con vật (con ngựa, con trâu, con rùa). Từ đó Mị sống trong vô cảm, tâm hồn bị phong kín bởi sự lặng câm, băng giá "càng ngày Mị càng không nói, cứ lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa".  Thử hỏi còn xót xa nào hơn thế nữa không ?
Nhưng bằng cảm quan nhân đạo và tấm lòng yêu thương đồng cảm với số phận con người, Tô Hoài đã mang đến cho người đọc những thước phim quay chậm về sự bừng lên của một sức sống tiềm tàng, mãnh liệt đang âm ỉ cháy trong con người Mị. Bên ngoài là một cô Mị lầm lũi như cái bóng, như đã chết nhưng bên trong lại ẩn chứa lòng ham sống. Sức sống ấy như hòn than nhỏ đang bị vùi lấp trong cái vẻ ngoài lặng câm vô cảm. Vô tình cơn gió của đêm tình mùa xuân đã làm hồi sinh con người Mị, thức dậy cả một kí ức tươi đẹp và trỗi dậy một sức sống, lòng ham sống đến cuồng nhiệt nhưng cũng đầy bi kịch.
Mùa xuân ở Hồng Ngài rộn rã âm thanh và màu sắc. Đó là tiếng cười của trẻ con, màu vàng ửng của cỏ gianh và gió rét dữ dội, là màu đỏ của những chiếc váy hoa phơi trên những mỏm đá xòe ra như những con bướm sặc sỡ và chắc chắn không thể thiếu được "tiếng sáo gọi bạn yêu lửng lơ bay ngoài đường". Chính những hình ảnh và âm thanh ấy như một cơn gió thổi tung đám tàn tro đang vây quanh cuộc đời Mị. Đặc biệt qua nghệ thuật trần thuật và miêu tả đặc sắc, Tô Hoài đã mang đến cho người đọc một linh hồn đang cựa quậy hồi sinh đằng sau  lớp xác giá băng. Chính tiếng sáo đã tác động đến Mị, góp phần thức tỉnh một tâm hồn nguội lạnh. Tiếng sáo như sợi dây vô hình nối mị với quá khứ và hiện tại làm sống dậy trong Mị một kí ức tươi đẹp. Nói đúng hơn nó đánh thức cái tài hoa trong Mị. Mị thổi sáo hay, thổi lá giỏi có biết bao nhiêu người mê ngày đêm thổi sáo đi theo Mị. Quá khứ đẹp nhưng đối lập với một hiện tại buồn mênh mang. Mị ngồi nhẩm thầm lời của người đang thổi sáo:
Mày có con trai con gái rồi
Mày đi làm nương
Ta chưa có con trai con gái
Ta đi tìm người yêu 
Tiếng sáo làm Mị mạnh mẽ hơn, Mị thoát khỏi cái lớp xác vô hồn ấy bằng một hành động "nổi loạn nhân tính". Mị tìm đến rượu, nhưng không phải để tìm vui mà là để giải sầu" Mị uống ực từng bát rồi say". Mị uống như nuốt căm hận  vào lòng. Sự bất bình thường ấy đã nói lên tất cả. Sức chịu đựng có hạn, đã đến lúc cần bùng cháy. Rượu và tiếng sáo chính là chất men say đánh thức phần đời đã mất của Mị, giờ đây Mị không còn lặng câm nữa mà đã hồi sinh. Mị đang sống về ngày trước và không gì có thể ngăn được niềm vui sướng của Mị "lòng Mị đột nhiên vui sướng như những đêm tết ngày trước". Còn gì hạnh phúc bằng khi mình tìm lại được chính mình ? Tô Hoài đã thâm nhập vào mê cung tâm trạng của người phụ nữ này và bằng lòng cảm thông yêu thương sâu sắc, nhà văn đã làm người đọc thực sự xúc động trước những biến đổi về tâm lý của Mị. Con rùa nuôi trong xó cửa ấy đã không còn lùi lũi nữa rồi. Nó đã phá vỡ cái bức tường vô cảm kia để khát khao tìm ra thiên đường mùa xuân của tuổi trẻ, của hạnh phúc. Mị nhận thức được chính mình, đó chính là ý thức về tuổi trẻ. Mị thấy mình còn trẻ "Mị trẻ lắm. Mị hãy còn trẻ. Mị muốn đi chơi". Còn trẻ nghĩa là còn sức sống, còn khao khát  sống, còn muốn yêu thương. Đúng là một cảm xúc bi kịch: nhận ra mình còn trẻ khi mà tuổi xuân bị tước đoạt rồi và sống trong hoàn cảnh đáng thương này thì đúng là bi kịch. Nhưng dù đó là bi kịch thì Mị vẫn vui sướng vì dù sao Mị vẫn còn là chính mình với trái tim đầy khát vọng.
Nhưng đớn đau thay, cùng với cảm xúc tìm lại được chính mình là một nỗi tủi thân. Tủi thân khi nghĩ về thực tại. Mị đã có chồng nhưng người chồng ấy không tình yêu, không hạnh phúc. A Sử - kẻ khốn nạn ấy đã giam hãm cuộc đời Mị và dẫu "không có lòng với nhau mà cũng phải ở với nhau". Cảm xúc ấy như một gáo nước lạnh dội vào mặt, làm tan biến đi tất cả niềm vui sướng mà nãy giờ Mị chắt chiu dành dụm. Còn gì đau khổ bằng lấy một người mà mình không có tình yêu. Còn gì đau khổ bằng phải sống với một kẻ vũ phu chỉ xem mình là món đồ chơi và bị khinh rẻ như súc nô. Mị lại tưởng đến nắm lá ngón, Mị ước ao có nắm lá ngón trong tay lúc này Mị sẽ ăn cho chết ngay chứ không buồn nhớ lại nữa, nhớ lại nước mắt chỉ ứa ra. Muốn chết để giải thoát nỗi đọa đày, muốn chết để thoát khỏi bi kịch, điều này dễ thông cảm nhưng hơn hết Tô Hoài đã mang đến cho người đọc sự lột xác của Mị. Muốn chết chính là biểu hiện của sức sống. Khi Mị đã hồi sinh, khó có thể nào chấp nhận được thực tại cay đắng này.
Nhưng không có nắm lá ngón, tâm trạng Mị chợt xoay sang hướng khác. Khi mà tiếng sáo gọi bạn yêu ngoài kia đang réo gọi, khi mà cả thiên đường hạnh phúc của mùa xuân phía sau ô cửa nhỏ kia đang nồng nàn, thôi thúc trái tim Mị. Mị không thể ngồi yên được nữa. Mị phải đứng dậy thôi! Mị hành động trong  lặng lẽ. Lặng lẽ nhưng mãnh liệt. Mị đã thắp lên ngọn đèn trong căn phòng u ám, đặc cóng muộn phiền. Ngọn đèn như xua tan đi tất cả cái bóng tối u ám đang bao quanh cuộc đời Mị. Ngọn đèn thắp sáng tâm hồn Mị, đốt cháy cả nỗi khát khao vượt ra khỏi bức tường địa ngục để đến với thế giới ngoài kia đang dập dìu tiếng sáo. Tô Hoài đã diễn tả thật sâu sắc cái khát vọng cháy bỏng ấy của Mị bằng một đoạn văn ngắn nhưng giàu nỗi cảm thông chia sẻ. Câu văn ngắn, nhịp gấp thể hiện sự trỗi dậy mãnh liệt của nhân vật "Mị quấn lại tóc. Mị với tay lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách". Mị hành động thản nhiên, dù Mị biết A Sử đang hiện diện trong căn buồng của Mị. Nhưng Mị không sợ, bóng ma thần quyền đã không thể nào làm gì được Mị nữa rồi. Nhưng đớn đau thay, sự độc ác tàn nhẫn của giai cấp thống trị miền núi đã dập tắt đi cái khát vọng và sự trỗi dậy đó của Mị. A Sử đã nhẫn tâm trói Mị bằng một thúng sợi đay, tóc Mị xõa xuống hắn cuốn luôn tóc Mị lên cột làm cho Mị không cúi không nghiêng đầu được nữa.
Nhưng lúc này đây, Mị đâu còn sống bằng thể xác nữa mà Mị đang thực sự đang sống bằng tâm hồn. A Sử trói được thể xác của Mị nhưng không thể nào trói được tâm hồn của Mị. Bởi tâm hồn Mị đã vượt ra khỏi cái lỗ vuông bằng bàn tay kia để sống cùng đêm tình của tuổi trẻ.  Thể xác Mị nằm đây, giữa bốn bức tường câm lặng nhưng hồn Mị đang "đi theo những cuộc chơi những đám chơi". Tâm hồn Mị ngập đầy tiếng sáo, ăm ắp những kỷ niệm đẹp tươi. Có lúc tiếng sáo nhập cả vào hồn Mị làm Mị bừng lên như ngọn lửa gặp cơn gió lớn "Mị vùng bước đi". Hành động này cho thấy Mị không hề biết mình đang bị trói (hoặc có thể biết bị trói nhưng đã quên vì sức sống của tâm hồn lớn hơn nỗi đau thể xác). Nhưng rồi "tay chân đau không cựa được" lại đưa Mị về với hiện thực cay đắng "Mị thổn thức nghĩ mình không bằng con ngựa". Nhưng sức sống ấy vẫn âm ỉ cháy dù đau đớn, tủi nhục. Suốt đêm, Mị lúc mê lúc tỉnh. Lúc mê thì sống trong "hơi rượu tỏa" cùng tiếng sáo mênh mang gọi bạn tình. Lúc tỉnh thì "nồng nàn tha thiết nhớ". Có một chi tiết rất đắt khi nhà văn kết thúc diễn biến tâm trạng của Mị trong đêm tình mùa xuân. Đó là chi tiết: Mị tỉnh dậy và nhớ lại câu chuyện người đàn bà bị chồng trói chết trong căn nhà này. Và Mị đã sợ, sợ chết "Mị cựa quậy xem thử mình còn sống hay đã chết". Sợ chết là biểu hiện của lòng ham sống. Sức sống trong con người khốn khổ ấy đã không lụi tàn mà ngược lại vẫn mãnh liệt như những đợt sóng ngầm gầm gào trong lòng đại dương tưởng như không gì có thể dập tắt nổi. Nói như nhà văn Lỗ Tấn "Một tia lửa hôm nay báo hiệu một đám cháy ngày mai". Chắc chắn đợt sóng ngầm ấy sẽ hứa hẹn trở thành đợt sóng thần của ngày mai. Đó là đêm cởi trói cho A Phủ một năm sau đó.
Cũng là nạn nhân của chính sách cho vay nặng lãi, A Phủ trở thành trâu ngựa trong nhà Pá Tra. Hai số phận nhưng một cảnh ngộ. Họ là nô lệ, ăn đời ở kiếp cho lũ nhà giàu. Vì để hổ bắt mất một con bò, mạng sống của A Phủ bị treo lên giá chết. Án tử đang đợi A Phủ từng phút từng giây. Đó là những đêm mùa đông trên núi cao dài và buồn. Mị thức dậy và sống cùng ngọn lửa. Mị vẫn câm lặng trong nỗi cô đơn. Lửa cũng cô đơn. Hai kẻ cô đơn ấy sưởi ấm cho nhau. Nhìn thấy A Phủ bị trói đứng như thế, Mị cũng bình thản, bình thản một cách lạ lùng đến nhẫn tâm. Phải chăng "Sống lâu trong cái khổ Mị quen khổ rồi" nên Mị không còn nhận ra nỗi khổ của người khác. Và nếu đúng như vậy thì đớn đau thay Mị đã đánh mất đi lòng nhân ái mà trong bản thân người phụ nữ nào cũng có. Khi và chỉ khi dòng nước mắt của A Phủ "bò xuống hai hõm má đã xám đen lại". Đó là dấu hiệu của sự chết đã xuất hiện trên khuôn mặt của người nô lệ ấy thì trái tim Mị mới bừng tỉnh, lòng thương người trong Mị mới trỗi dậy. Chính "dòng nước mắt lấp lánh ấy" đã làm tan chảy lớp băng giá lạnh trong lòng Mị. Lúc này đây, Mị mới thấm thía được nỗi cùng cực của kiếp người. Thương người, Mị lại thương mình. Mị hình dung lại chuỗi ngày ê chề dài dằng dặc của cuộc đời  mình. A Phủ sao mà giống Mị thế,  Mị cũng từng bị A Sử trói đứng thế kia, có «nhiều lần khóc nước mắt rơi xuống miệng, xuống cổ không biết lau đi được». Mị chợt nhận ra người ấy giống mình về cảnh ngộ, mà những người cùng cảnh ngộ rất dễ cảm thông cho nhau. Mị căm phẫn khi nhớ lại người đàn bà bị trói chết trong căn nhà này. Mị càng căm phẫn càng uất hận "chúng nó thật độc ác". Nhớ đến những chuyện ngày trước, trở về với hiện tại, Mị đau khổ cay đắng cho thân phận của mình: "Ta là thân đàn bà chúng nó đẵ bắt ta về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biết đợi ngày rũ xương ở đây thôi". Nhưng Mị không có quyền bỏ mặc người khác. Lý trí mách bảo Mị rằng phải cứu A Phủ. Trái tim nhân ái của Mị đã thôi thúc Mị phải hành động. Nhưng Mị chợt chùn lại. Mị giằng xé dữ dội giữa mạng sống của mình và người đồng cảnh ngộ. Có thể Mị cứu được A Phủ nhưng chính Mị sẽ lại phải chết trên cái cọc ấy. Nhưng Mị nào đâu thấy sợ, bởi giờ đây, lòng thương người đã lớn hơn tất cả mọi nỗi sợ hãi. Mị táo bạo, Mị quyết liệt, Mị nổi loạn. Chính hành động cắt dứt sợi dây trói đã phần nào cho thấy vẻ đẹp sức sống của Mị. Đó chính là sức sống của cô gái Mèo dám dứng lên đương đầu với lũ ác thú. Dù còn là mang tính tự phát nhưng đó là dấu hiệu dự báo cho thấy được sự bừng tỉnh của những nô lệ đang đi theo tiếng gọi của cách mạng. Có ai ngờ được rằng Mị cắt đứt dây trói cho A Phủ cũng là vô tình cắt đi sợi dây oan nghiệt trói buộc cuộc đời mình. Mị đã làm một việc động trời nhưng đó là tất yếu. Cái giây phút Mị đứng lặng trong bóng tối là  Mị sống trong sự ngổn ngang trăm mối. Lòng Mị rối bời với câu hỏi:  chạy theo A Phủ hay ở đây chờ chết? Cuối cùng tiếng gọi của tự do và sức sống tiềm tàng đã thôi thúc Mị phải sống và Mị vụt chạy theo A Phủ. Những bước chân của hai con người khốn khổ ấy băng qua đêm tối như đạp đổ uy quyền, thần quyền của bọn lãnh chúa phong kiến đương thời đã đè nặng tâm hồn họ biết bao nhiêu năm qua. Ta hãy nghe Mị nói sau bao nhiêu năm câm nín: "A Phủ. Cho tôi đi!... Ở đây thì chết mất". Đó là câu nói thể hiện niềm khao khát sống và khát khao tự do đến mãnh liệt. Và tiếng gọi tự do đang vẫy gọi họ phía trước, nơi họ đến là Phiềng Sa vùng đất hứa còn Hồng Ngài hôm nay còn chăng là những ngày  buồn đau, tủi nhục.
Đây không phải là hành động mang tính bản năng. Đúng hơn, cùng với sự trỗi dậy của ký ức, khát vọng sống tự do, đã khiến Mị chạy theo người mà mình vừa cứu. Mị giải thoát cho A Phủ và giải thoát cho cả bản thân mình! Hành động táo bạo và bất ngờ ấy là kết quả tất yếu của sức sống tiềm tàng khi người con gái yếu ớt dám chống lại cả cường quyền và thần quyền.
Thành công của nhà văn khi miêu tả sự hồi sinh của nhân vật đó chính là nhờ vào nghệ thuật trần thuật hấp dẫn. Cách dựng cảnh sinh động. Cách lột tả nội tâm nhân vật nhiều bất ngờ thú vị. Ngôn ngữ mộc mạc giản dị. Tất cả đã tạo nên giá trị nhân văn sâu sắc của tác phẩm, góp phần mang đến cho người đọc sự xúc động mãnh liệt trước số phận của đồng bào miền núi Tây Bắc dưới ách thống trị của bọn chủ nô và lũ Tây đồn.
Vợ chồng A Phủ đã để lại trong lòng người đọc vẻ đẹp của lòng nhân đạo, tình yêu thương đồng cảm sâu sắc với những kiếp người nghèo khổ. Qua nhân vật Mị nhà văn đã làm hiện lên vẻ đẹp của một sức sống tiềm tàng mãnh liệt của người phụ nữ miền núi nói riêng và người phụ nữ Việt Nam nói chung. Sức sống tiềm tàng ấy giúp nhà văn khẳng định được sức mạnh  của tâm hồn  con người Việt Nam và chân lí muôn đời: ở đâu có áp bức bất công thì ở đó có sự đấu tranh để chống lại nó dù đó là sự vùng lên một cách tự phát như Mị. Đây chính là cuộc đấu tranh đi lên từ tự phát đến tự giác theo ánh sáng của cách mạng. Đó là giá trị nhân văn ngời sáng của tác phẩm. 


Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

TRÍCH DẪN HAY - HIỆN ĐẠI 2

51. "Tình yêu vĩ đại nhất cũng có thể lụi tàn.”

[ Cuốn theo chiều gió - Margaret Mitchell ]

52. “Có ngày nào lại không phải là một giấc mơ.”

[ Búp bê Bắc Kinh - Xuân Thụ]

53. "Thật sự thương yêu một người mới phải lo lắng, hao tổn tâm tư lừa người đó, mới phải cẩn thận lừa gạt cả đời, để người đó mãi vẫn vô cùng vui vẻ. Nói dối không nhất định là xấu xa. Nói thật không nhất định là tốt đẹp"

[ Quân tử chi giao - Lam Lâm ]

54.  "Dầu gì đi nữa, một người đàn ông có thể đặt em trong tim như thế, có vì anh ta mà tan nát cõi lòng một phen cũng đáng giá."

[ Gặp anh trong ngàn vạn người - Tuyết Ảnh Sương Hồn ]

55. " Có lẽ lãng quên đi quá khứ mới có thể khiến cho mọi khổ đau biến mất"

[ Bong Bóng Mùa Hè - Minh Hiểu Khê ]

56. "Tình yêu có lúc giống như cây gai, nắm càng chặt sẽ càng đau "

[ Bong Bóng Mùa Hè - Minh Hiểu Khê ]

57.  Hoá ra yêu một người có thể thuận trời, thuận người nhưng không thể thuận theo bản thân.

[Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh_Thư Nghi]

58.  Cát bụi lại về với cát bụi.Nỗi đau có thể diễn tả được không phải nỗi đau thực sự.Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải tình yêu thực sự.Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết nhường nào.Em cũng không biết.Cả hai chúng ta đã phản bội nhau,làm tổn thương lẫn nhau.nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.Thế nhưng trong thời đại này,ai dám nói tình yêu bị phản bội không phải là tình yêu thực sự?

[ Cô đơn vào đời _ Dịch Phấn Hàn ]

59. “Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại. “

[Bên nhau trọn đời - Cố Mạn]

60. “Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em nốt chín trăm chín mươi chín bước còn lại…”

[ Không thể quên em - Hoa Thanh Thần]

61. Tôi đã từng nghe một câu chuyện, "Kiếp trước, khi tôi chết, cơ thể bị ném trên đường phố. Người trên đường qua lại tấp nập nhưng tuyệt nhiên đều làm ngơ trước thi thể của tôi. Một số người đứng lại nhìn tôi lắc đầu ái ngại, ra chiều thương xót. Một số không chịu nổi, đã lấy áo đậy lên. Em đi qua đó, và em đã chôn cất cho tôi".

Mạt Mạt chính là người mà kiếp trước đã chôn cất cho tô
i. Khi lần đầu tiên nhìn thấy em, dường như tôi cảm thấy những dấu ấn của kiếp trước vẫn còn phảng phất đọng lại trong ký ức của tôi.....Có lẽ kiếp này tôi mãi mãi không thể trở thành chồng của Mạt Mạt, nhưng tình yêu thì sẽ mãi mãi không đổi thay. Đó là tất cả những gì tôi đã nợ cô ấy, nợ từ kiếp trước rồi. Kiếp trước, em đã chôn cất cho tôi. Vì thế, kiếp này dù tôi có phải chịu bao nhiêu đau khổ dày vò, thì tôi cũng mãi yêu em...

Tôi không mê tín, nhưng tôi tin vào số phận, tin là có kiếp trước...

[Kiếp trước em đã chôn cất cho anh - Tào Đình]

62. " Có lẽ bởi con người ta thường không nhớ được mình có những gì nhưng lại nhớ rất rõ những gì mình không thể có"

[Đồng Lang Cộng Hôn - Diệp Lạc Vô Tâm ( An Dĩ Phong - Tư Đồ Thuần)]

63. "Đường đời rất rộng, nhưng tất cả chúng ta không thể đi trên cùng một hàng, phải có người đi trước và có người đi sau. Những người đi trước chưa chắc là những người giỏi, những người đi sau cũng chưa chắc đã là những người yếu kém, quan trọng là chúng ta có thể đi được đến cái đích mà chúng ta muốn."

[Chàng giảng viên cầm thú của tôi - Tát Không Không ( Khuất Vân - Lý Du Nhiên)]

64. “Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp , là hạnh phúc của cả cuộc đời; Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài."



"Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó, mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối phương đâm gai vào mình.”



"Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích tắc. Hận một người lại là suốt một đời"

[Tháng sáu trời xanh lam Nhân vật chính: Tần Thiên Lãng - Hạ Vi Lam]

65. "Anh hùng có thể sống bằng máu, cũng có thể sống bằng lòng nhân từ. Nhưng quan trọng hơn hết thảy, anh hùng là những ai có đủ can đảm để sống bằng niềm tin"
(legend of Porasitus- Tình yêu, hẫn thù quyền lực)

66. "Không có quyền lực nào là vĩnh cửu. Không có vinh quang nào là mãi mãi chẳng lụi tàn."(Legend nhá. hay t sẽ gọi là LoP luôn)

67. “Yêu là hạnh phúc! Vì yêu một người nên lúc nào cũng mong muốn người ấy vui vẻ, bất kỳ điều gì cũng có thể làm vì người ấy. Mong muốn người ấy được hạnh phúc, mong muốn được nhìn thấy gương mặt tươi cười của người ấy, khi người ấy hạnh phúc cũng chính là lúc hạnh phúc nhất của người yêu… Bị người quên lãng, trong ánh mắt người không còn có mình nữa, chắc sẽ hụt hẫng lắm. Nhưng nếu từ phút ấy mà người cũng không vui vẻ được nữa thì người ra đi sẽ thấy vui thế nào đây?”
( sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em)

68. "tôi không phải là người kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, gắn lại và tự nhủ rằng một vật chắp vá vẫn còn như mới. Cái gì đã tan vỡ là tan vỡ… Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất, còn hơn là chắp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy những vết nứt của nó"
(Cuốn theo chiều gió)

69. Nếu như nước mắt mà còn giả dối được thì trên đời này còn thứ gì để có thể coi là thật được đây!
(Hồng hạnh thổn thức)

70. Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.
(Anh có thích nước Mỹ không?)

71. “giờ đây cuối cùng tôi đã biết yêu,tiếc rằng cuối cùng em đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông…”
(Bên nhau trọn đời-Cố Mạn)

72. Không có gì dối trá hơn là vẻ khiêm tốn bề ngoài. Thường nó là sự cẩu thả trong việc diễn đạt ý kiến, đôi lúc còn là cách khoe khoang gián tiếp.
(Kiêu hãnh và định kiến)

73. Phụ nữ điều gì cũng có thể sai, điều duy nhất không thể sai là để mất người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình!


[Thoát không khỏi sự dịu dàng của anh - Diệp Lạc Vô Tâm]

74.  Em là giấc mộng đẹp nhất đời anh; Anh hứa sẽ mãi mãi chung tình với em. Có lẽ, thật sự có định mệnh, nhất định em xuất hiện trong cuộc đời anh, khiến anh cảm thấy thế giới này chưa từng đẹp như vậy; Nhất định em từ nay về sau ở trong trái tim anh, nhíu mày hay cười, hỉ nộ bi ai đều tác động đến anh; Nhất định anh sẽ đuổi theo em, chỉ cần ở bên cạnh em, dù gian nan thế nào cũng không bao giờ bỏ cuộc.

[Cả đời chỉ cần một người là em_Hốt Nhiên Chi Gian]

75. Cô vừa mới bỏ đi một chiếc răng, trở thành vết thương cả đời không cách nào lành lại, nơi đó có những thiếu sót gì, vĩnh viễn không có khả năng đền bù nữa, chỉ một ngụm nước nhỏ thôi cũng sẽ đau đến không còn muốn sống, cho nên dứt khoát không thèm để ý đến, cũng đã quên nơi này từng có một chiếc răng sâu tồn tại.

[Hạnh Phúc Giống Như Một Đóa Hoa_Phỉ Ngã Tư Tồn]

76. Kể cả khi em không yêu anh nữa,kể cả khi em đã quên anh,kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa,anh sẽ vẫn yêu em." "Anh sẽ đi tìm một thiên sứ, để người ấy...... thay anh yêu em!

[Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em]


77. Thế giới này rộng lớn đến vô chừng, nhưng dù đi nhiều đến thế nào..., gặp nhiều người đến thế nào... Em cũng chỉ yêu một mình Anh...
Yêu một người - là ban cho người ấy quyền năng làm mình đau.Nhớ một người - là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc.Nhưng Anh yêu!...Em vẫn nói rằng Em yêu Anh đây!

[Trái Tim Của Sói_Vũ Quỳnh Hương]

78. Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.

[Ánh trăng không hiểu lòng tôi_Tân Di Ổ]

79. Tình yêu chưa từng nếm trải thì làm sao biết được nó ngọt ngào,nếm trải rồi mới biết vị mặn chát của nó,nhưng khi đó người ta muốn ngừng mà không được !

[Ngủ cùng sói_Diệp Lạc Vô Tâm]

80. Ước mơ và lý tưởng là không giống nhau.Ước mơ nhiều lúc có thể xa tầm tay với nhưng lý tưởng thì có thể thành hiện thực,chúng ta nỗ lực vì nó thì sẽ thực hiện được mục tiêu. Khi chúng ta hoàn thàng từng cái lý tưởng,vậy chúng ta sẽ đến gần ước mơ ban đầu.

[Ký ức độc quyền_Mộc phù sinh]

81. Em không dám chấp nhận tình cảm của anh,vì em sợ một ngày nào đó sẽ mất đi.Vì tình yêu là kiểu qua giai đoạn nồng nhiệt rồi cũng sẽ hết. Đến khi chấm dứt,tình cảm sẽ không trở về nguyên vẹn lúc ban đầu.

[ Trò chơi nguy hiểm_Ân Tầm ]

82. Tình yêu không phải vấn đề thích hợp hay không thích hợp,đó là một loại cảm giác tựa như uống một ly rượu mạnh,có khổ đau,có say mê,có nóng bỏng,cũng có chua xót,đau đớn cũng là mãnh liệt.

[Giai Kỳ như mộng_Phỉ Ngã Tư Tồn]

83. Không có gì dối trá hơn là vẻ khiêm tốn bề ngoài. Thường nó là sự cẩu thả trong việc diễn đạt ý kiến, đôi lúc còn là cách khoe khoang gián tiếp.

(Kiêu hãnh và định kiến)

84. Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?

[Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ]

85. Khuyết điểm lớn nhất của đàn ông là ham muốn được che chở,vì thế ưu điểm lớn nhất của một người phụ nữ là biết khéo léo làm cho mìng trở nên yếu đuối.

[Cô đơn vào đời_Dịch Phấn Hàn]


86. Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.
[ Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ ]

87. Người đàn ông có vững vàng tự chủ đến mấy, khi đã muốn chiếm hữu một ai đó thì sẽ đánh mất tất cả kiên trì và lý trí. Tình yêu, quả nhiên khiến người ta trở nên cuồng loạn.

[ Mây trên đồng bay mãi - An Dĩ Mạch ]

88. Con người vì ham sống nên mới sợ chết, vì muốn sở hữu nên mới sợ mất đi. Tình yêu và nỗi sợ là tấm gương phản chiếu cho nhau.

[Mây trên đồng bay mãi_An Dĩ Mạch]

89. Dĩ Mạch, em thường hỏi anh sao lại yêu em. Mỗi lần như thế anh đều không trả lời , vì anh thật sự không biết phải trả lời thế nào. Yêu em, tự nhiên như hít thở khí trời. Nhưng… anh có thể nín thờ, chứ không thể ngừng yêu em.

[ Mây trên đồng bay mãi - An Dĩ Mạch ]

90. Mỗi lần muốn rơi nước mắt, em sẽ ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống.

[ Giai Kỳ Như Mộng_Phỉ Ngã Tư Tồn ]

91. Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.

[ Giai Kỳ Như Mộng_Phỉ Ngã Tư Tồn ]

92. Yêu thực sự, cũng không phải là cùng nhau trải qua phong hoa tuyết nguyệt môi chạm môi, tay nắm tay. Mà là biết người đó cần gì, yên lặng làm, hiểu được tâm sự của người đó, lẳng lặng lắng nghe người đó nói … Cũng không cần thề thốt thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn, chỉ cần lúc mình vui vẻ, cũng có thể nghe thấy tiếng người đó cười …

[ Đồng lang cộng hôn_Diệp Lạc Vô Tâm ]

93. Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, đốivới phụ nữ là cây thuốc phiện. Biết rõ có độc, nhưng là muốn ngừng mà không ngừng được.

[ Đồng Lang Cộng Hôn – Diệp Lạc Vô Tâm ]

94. “Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.”

[ Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Tân Di Ổ ]

95. Người đang sống, ai không khổ, ai không khó?

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đau khổ cũng phải chấp nhận, muốn cho bản thân vui vẻ, nhất định từng giờ từng phút phải nhớ rõ chính mình có được những gì!

[ Mãi mãi là bao xa_Diệp Lạc Vô Tâm ]

96. Hạnh phúc không phải nhất lao vĩnh dật, chiếm được thì cũng có thể đánh mất, tình yêu khó không phải lúc yêu nhau, mà là ở bên nhau trăm năm không rời.

Trăm năm bên nhau, người người đều hy vọng.

Nhưng trong thế giới biến ảo vô thường này, làm được liệu có mấy ai!

[ Mãi mãi là bao xa_Diệp Lạc Vô Tâm ]

97. Chờ đợi là một sự đau khổ, mỗi giây mỗi phút đều chờ sự dịch chuyển của những chiếc kim, chiếc đồng hồ tưởng rằng chính xác tuyệt đối không có sai sót bao giờ bất ngờ xảy ra sự cố. Và sự chờ đợi một người chưa bao giờ gặp còn đáng buồn hơn.

[ Mãi mãi là bao xa_Diệp Lạc Vô Tâm ]


98. Tình yêu là gì?
Là tâm hồn hòa hợp lẫn nhau, không cần ngôn từ, hô hấp cũng là một kiểu giao lưu.
Là một ngày gặp mặt vô số lần, nhưng vẫn nhìn không đủ, nhớ không đủ.

[ Mãi mãi là bao xa_Diệp Lạc Vô Tâm ]

99. Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.

[ Hóa ra anh vẫn ở đây_Tân Di Ổ ]


100. Làm một người đẹp, cả cuộc đời sau này sẽ là đối tượng công kích của tất cả phụ nữ. Mọi người đều trông ngóng thấy bạn xấu đi hoặc bạn xảy ra chuyện. Bạn không thể trách mọi người là "dã tâm thâm độc", có trách chỉ trách bạn sinh ra đã xinh đẹp hơn người, cũng có nghĩa là trời sinh ra bạn thì trời đã nợ những người phụ nữ bình thường. Thượng đế đã ưu ái bạn thì thượng đế cũng phải lấy một vài thứ khác của bạn để trả lại cho mọi người. Bởi vì mọi người đều nói Thượng đế công bằng, Thượng đế sẽ xấu hổ nếu quá thiên lệch.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, nếu không biết sống khép mình một chút thì thực sự rất thảm thương. Người đẹp nếu có bản lĩnh thì đáng sợ. Nhưng người đẹp không có bản lĩnh thì đáng thương. Làm con gái đã khó, làm con gái đẹp lại càng khó, làm một người đẹp trong đám con gái thì khó lại thêm khó.

[ Bốn năm phấn hồng_Dịch Phấn Hàn ]


101. Yêu một người không sai.
Yêu một người không nên yêu cũng không sai.
Nhưng yêu một người không nên yêu mà bất chấp tất cả là sai.
Khi còn trẻ bạn có thể phạm lỗi, nhưng hãy cố gắng hết sức mình để không phạm phải lỗi lầm mà không thể xoay chuyển được.

[ Bốn năm phấn hồng - Dịch Phấn Hàn ]

102. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.

[ Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ ]

103. Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng đối với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn thế nào, nhưng khi phải đối mặt cho sự lựa chọn, họ luôn luôn thực tế và lý trí hơn phụ nữ.

[ Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ ]

104. Định luật Murphy: " Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta. "

[ Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ ]

105. Người đàn ông tốt nhất chính là loại hoa quả đắt nhất trên giá hàng. Rất ngon,nhưng bạn phải xem xem bạn có khả năng và thực lực để ăn nó không,mọi người đều là con em gia đình bình thường,không ai là hậu duệ của vương công quý tộc,vì thế,đây chính là một ván cờ,quan trọng là mắt phải tinh,tay phải nhanh,dùng giá tiền hợp lý nhất để có được lựa chọn tốt nhất. Bạn cũng đừng ngắm loại quả đắt nhất,mình không đủ tiền mua,đợi đến khi giảm giá thì cũng thối rồi,và cũng đừng tham rẻ mua loại quá rẻ tiền,ăn một miếng nhè ra không kịp,cách lựa chọn đúng đắn là tiến hành điều tra thị trường rộng rãi,tìm hiểu giá cả thị trường. Lúc cần ra tay thì ra tay,dùng hết số tiền của mình để mua món đồ xứng đáng nhất.

[ Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ ]


106. Đối với đàn ông,sự nghiệp rất quan trọng,nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thẩn...Anh mong muốn người sẽ sống cùng với suốt đời với anh là em,nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì.Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em,nhưng chỉ cần anh ở bên em,anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình làm cho em hạnh phúc,bảo vệ em thật chu toàn. ( Lâm Tĩnh)

[ Anh có thích nước Mỹ không?_Tân Di Ổ ]

107. Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại...

[ Anh có thích nước Mỹ không? - Tân Di Ổ ]

108. Trong cuộc sống, không nhất định hai người phải sống bên cạnh nhau, cũng không nhất định hai người phải cách xa nhau, trọn đời trọn kiếp, chính là cho dù có xảy ra chuyện gì, họ đều nắm chặt tay nhau, cùng nhau đối mặt với tất cả!

[Động phòng hoa chúc sát vách]

109. “Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi xuân qua rồi vĩnh viễn không thể trở lại lần nữa.”

[Cho anh nhìn về em _ Tân Di Ổ]

110. “Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co dãn; Học quy tắc L’Hospital , biết nhân sinh là hữu hạn! Vì vậy, ta chỉ có thể tìm giải thoát trong vận động của Newton mà tự do chìm đắm…

[ Mãi mãi là bao xa_Diệp Lạc Vô Tâm ]

111. "Có những nỗi buồn và niềm đau không biểu hiện trước mặt người khác, hoàn toàn không có nghĩa là nó không tồn tại."

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ~ Tân Di Ổ

112. Anh có thích nước Mỹ không ? - Tân Di Ổ ( Lẫm Tĩnh - Trịnh Vi)

Anh đối xử với cô ko bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô ko nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu ko phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết phải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lạii năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, ko phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?

“Từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu ko tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng ko được yêu.”

“ Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.”

Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.

Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành.
Một người đàn ông vô trách nhiệm nhất thời, suốt đời sẽ vô trách nhiệm

“Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều sẽ biến thành cát bụi"

Ai yêu nhiều hơn người đấy sẽ thua.

Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành xa lạ.

"Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng đối với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn thế nào, nhưng khi phải đối mặt với sự lựa chọn, họ luôn luôn thực tế và lý trí hơn phụ nữ"

Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không mong có kết quả, không mong sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy sẽ yêu bạn. Chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân có thể gặp được một người khiến bạn như thế.

"Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chúng ta gặp được người mà chúng ta muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời"

Định luật Murphy: "khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta....

113.“Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đoá hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân”…

“Một ngày kia anh không còn yêu em, em sẽ biến thành hồ Thanh Hải. Tất cả nước trong hồ đều là nước mắt của em, em sẽ nhấn chìm anh!”

“Tình yêu là liều thuốc phiện, càng hút càng say, và cai yêu sẽ chẳng khác gì uống thuốc độc để thoả mãn cơn khát”…

Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc. Hạnh phúc đó rốt cuộc cũng là một dạng của tình yêu. Có thể đau khổ cũng là một dấu hiệu cho tình yêu, nhưng suy cho cùng, cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người hằng mong mỏi chẳng phải là những tháng năm bình yên sao?

“Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên”.

Muôn Nẻo Đường Yêu - Tuyết Tiểu Thiền

114. "Trong cuộc đời, có những giai đoạn chúng ta đi cùng nhau trên cùng một con đường. Nhưng trong cuộc đời, có hàng trăm, hàng ngàn ngã rẽ, tất phải có một người rẽ trước."

"..Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thật sự.
Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thật sự.
Cả 2 chúng ta đã phản bội nhau,làm tổn thương đến nhau nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau. "

"Thời gian có thể làm thay đổi tất cả. Đó là chân lý của chân lý"

"Hoài niệm về một tình yêu đã qua là một việc hết sức nực cười. Tình đã hết như người đã chết. Có nhớ nhung, cũng chẳng làm được gì. Chi bằng bắt đầu lại một khởi đầu mới."

"Với lòng tri ân sâu sắc nhất, xin cảm ơn tất cả về những gì tôi đang có. Và với lòng bao dung, xin quên đi tất cả những gì tôi đã mất. Bởi vì, cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế."

"Hạnh phúc của nửa trước cuộc đời một người có liên quan mật thiết đến tuổi thơ của họ. Hạnh phúc của nửa sau cuộc đời một người có liên quan mật thiết đến cuộc hôn nhân của họ."

Cô đơn vào đời ~ Dịch Phấn Hàn